Xuân nơi cửa Thiền Đông đã qua, tàn cơn lạnh Xuân về trong cánh gió đồi hanh Đường trần lặng lẽ bờ lau trúc Thương giọt mù sương lạc trên cành Người đi viễn mộng, đời hun hút Phai dấu thời gian, xa bến xưa Tự hỏi khi nào dừng chân lại Bỏ những phù hoa, bỏ dối lừa… Qua những trầm luân, đời mỏi mệt Chùn chân, phiền não tựa sông sâu Nhìn nơi xa thẳm lòng nguyện ước Nương chốn hương trầm xa bể dâu! Trời Xuân trong trẻo, vầng mây ấm Sân vắng Chùa yên, gieo tiếng Kinh Rót tận lòng ai lời trầm mặc Chứa những tình thương, những yên bình! *** Độc ẩm Lạc lõng, ly hương đời vần vũ Tay nắm ái tình, tay đắm tham Mấy bận neo lòng rời bến đậu Nặng gánh trần gian lẫn mộng phàm Một nửa đời buông lung ảo tưởng Đắm chìm trong biển sắc danh kia Nào hay lơ lửng dòng nghiệp chướng Xô đẩy phiền lo cảnh chia lìa Thương thay mấy nẻo đường lầm lạc Miên viễn trầm lao, bao bất tri Người mang cảnh khổ đời sống thác Lặn ngụp buồn vui hóa nặng trì Đến một chiều ...
An Lạc Và Tỉnh Thức