Bóng trăng soi vào thềm vắng
Gió khuya dịu
mát hiên nhà
Lá bay rơi về
cõi tịnh
Nhẹ nhàng như
chợt thoáng qua
Người nâng niu
tà áo mỏng
Thềm xưa khơi
chén trà chiều
Thú tiêu
dao lòng bỏ bớt
Vui buồn trong nắng liêu xiêu
Nhánh tre
trôi vào thiền tự
Nhặt hai
chiếc lá rơi vàng
Thả trôi
theo dòng nước biếc
Bỏ niềm nuối tiếc đa đoan
Ta đi về miền
tịch lặng
Tay ôm một đóa
sen hồng
Buông đi những
niềm sầu muộn
Để đời nâng
bước thong dong
Ngọn gió
vô ưu
Có một ngọn
gió ghé mành cửa sổ
Rèm nhẹ buông,
một mảnh thưa gầy
Người lẳng
lặng miệt mài đèn sách
Bỏ quên niềm
hoang lạc mê say
Ta đưa tay đón cánh đào rơi
Mỏng manh như vạt nắng cuối trời
Hoa đào đã về miền tự tại
Chẳng buồn vương màu sắc còn tươi
Người nhẹ bước chân đi theo gió
Mảnh áo
phai theo dấu chim trời
Lòng tự tại
vững yên như núi
Áo nâu sòng thanh thoát rong chơi
Mặc thế nhân
giông bão trầm khơi
Xô ầm ĩ lên
đời tục lụy
Người đưa
tay nhặt màu huyền bí
Hóa lên dòng sương khói vô ưu.
Nhận xét
Đăng nhận xét